top of page

NO.01_KHANG LÊN GÁC

  • Writer: GÁC
    GÁC
  • Nov 6, 2019
  • 3 min read

Updated: Nov 11, 2019

Tôi là Khang, trang web cá nhân này được tạo trong lúc bản thân mệt mỏi, hai mắt đỏ ké, mí mắt như đeo chì nhưng đây lại là thành quả của sự hạnh phúc, niềm vui và của những chuyến đi.

Bạn đã từng làm những việc mà bản thân cảm thấy sảng khoái, hạnh phúc khi thành quả của việc đó được ra đời chưa ? Hay bạn có bao giờ có một dự định mà bản thân rất muốn thực hiện nhưng lại xuất hiện những suy nghĩ "Thôi mình không làm được", "Lỡ làm mà không ai ủng hộ thì sao ?", "Anh kia làm cái này hay lắm, chắc mình làm không bằng đâu",... rồi bạn lại cất những dự định đó lại vào một góc... Thật ra thì tôi cũng đã từng như thế đó:

Ly Chinh Thang Str, Sai Gon, một buổi sáng đến trường.

Tôi chụp tấm ảnh này vào năm 18 tuổi, trong ảnh có 18 chú chim bồ câu. Tôi năm 18 tuổi giống như chú chim đang bay kia vậy, muốn bỏ đi, rối bời như mớ dây điện chằng chịt vì những dự định, những lo âu về tương lai.

Suốt trong khoảng thời gian rối bời đó, may mắn thay tôi đã dám thử, dám thực hiện và ngày hôm nay tôi ngồi đây và kể cho bạn nghe về mọi thứ. Thế nên web này ra đời. Nó như một đứa con tinh thần giúp tôi giải tỏa được căng thẳng và giúp tôi chia sẽ đến mọi người những câu chuyện, suy nghĩ của bản thân. Tôi hạnh phúc vì điều đó, dù có được ủng hộ hay không thì ít ra tôi cũng chắc chắn một điều rằng tôi sẽ không phải hối tiếc nếu tôi không làm.

Vậy tại sao lại là "Gác của Khang" ?

Gác, nhà Khang, cuộn film đầu tiên.

Hẳn là hồi bé thì đứa trẻ nào cũng sẽ có một nỗi sợ vô hình nào đó về một góc nào đó ở ngay trong chính ngôi nhà của mình nhỉ ? Bản thân tôi cũng vậy, đó là sợ cái gác nhà tôi.

Sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn, nhà tôi nằm trong một con hẻm nhỏ trên một quận trung tâm. Cái gác gỗ cũ kỹ lâu đời trong nhà mà mỗi khi di chuyển nhẹ nhàng cũng gây ra những tiết ót ét khó chịu. Cái gác là gì à ? Là một không gian mà theo tuổi thơ tôi thì nó còn đáng sợ hơn cả trò "Lâu đài kinh hoàng" ở Công viên Đầm Sen. Khi đó mỗi lần lên gác là một cuộc phiêu lưu đúng nghĩa, khi mà một cậu bé có chiều cao chưa với tới công tắt đèn, mọi ánh sáng cậu ấy có thể thấy được là cái thứ ánh sáng đỏ nhập nhè phát ra từ quả bóng đèn trái ớt gắn trên bàn thờ lớn, còn lại thì tối om. Phơi quần áo, lấy quần áo khô hay đem hoa quả lên bàn thờ để cúng là những công việc được thực hiện tại cái gác này, mà mỗi lần cậu bé ấy thực hiện xong là y như rằng sẽ chạy một mạch xuống dưới nhà dù cho có phải nhận những câu kiểu như "Sập nhà bây giờ, thằng này" từ mẹ.

Ấy vậy mà năm thằng bé đó được 17 tuổi thì một căn phòng riêng được xây trên căn gác đó là dành cho nó và đứa em gái của nó. Để rồi ngày hôm nay khi thằng bé đó đã 19 tuổi ngồi viết những dòng này cho bạn đọc ngay trên căn gác đó. Cũng ngộ quá ha, cái nơi làm cho bạn cảm thấy sợ hãi khi còn bé lại là nơi bạn thấy vô cùng thoải mái khi lớn lên, dù vẫn là một căn gác cũ, vẫn những tiếng ót ét đó nhưng hôm nay nơi đó lại là nguồn cảm hứng vô tận cho tôi. Nơi tôi lưu giữ lại tất cả kỷ niệm của bạn bè, những phần quà, những bí mật,...

Câu chuyện hôm nay tới đây thôi đó, cảm ơn bạn đã đọc tới dòng này, đương nhiên là không phải bạn đâu đó "người đọc tiêu đề và câu kết". Xuyên suốt các bài blog và trên web này sẽ luôn là những tấm ảnh film cùng với những câu chuyện xoay quanh, mong bạn sẽ thích góc nhìn này.

Chia sẻ tôi nghe về nỗi sợ thời thơ ấu của bạn đi.

Chào.

-GÁC-

 
 
 

Comments


bottom of page