NO.06_LÀM LIỀU!!!
- GÁC
- Nov 23, 2019
- 3 min read
Updated: Dec 17, 2020
Lần cuối cùng bạn hành động một cách liều lĩnh là khi nào vậy ?
Lần cuối của tôi là lúc chụp những bức ảnh này đây...
Hôm đó là một ngày nắng chói chan, tôi hay nói đùa là "nắng bể đầu" nhưng tâm trạng tôi thì tràn đầy cảm hứng tác nghiệp. Thật ra thì ban đầu là dự tính đi một mình thôi nhưng cũng thử nhá nhẹ chị ấy thử xem sao và kết quả là hai đứa đèo nhau bỏ lại sau lưng bài hai bài thuyết trình kề cận. Hứng mà, đi thôi.
Lịch trình là hẹn nhau đi qua bảo tàng Thành phố Hồ Chí Minh trước, sau đó ghé cầu Bình Lợi cũ và cuối cùng vòng qua nhà ga Gò Vấp. Nhưng cuối cùng thì "thôi mình đi nhà ga đi xong qua cầu rồi dư thời gian thì về bảo tàng"_chị ấy nói. Chạy đến nhà ga thì họ không cho vào chụp ảnh! Cảm giác đó giống như khi bé, lúc bạn cầm một đống tiền lì xì trong tay, rồi trong đầu nghĩ về biết bao nhiêu thứ bạn có thể làm được với số tiền này, biết bao quà bánh hay đồ chơi như hiện ra trước mặt, để rồi mẹ của bạn chốt một câu đầy tình yêu thương "Để mẹ giữ dùm cho"...Thật sự y chang vậy đó.
Thế là hai chị em tôi vòng qua cầu Bình Lợi cũ để tìm lối lên, nhưng không thấy gì ngoài việc chúng tôi đứng dưới chân cầu có đường tàu đầy nắng và bụi. Niềm vui đầu ngày dường như cạn, cho đến khi tôi nhổm lên nhìn xa xa theo hướng rây tàu, thấy một dãy khoang tàu lửa đứng yên lưng chừng phía xa xa. Sau một hồi luồn lách, vào hẻm, quẹo ra, quẹo vào thì cuối cùng chúng tôi đã đến được khá gần khoang tàu giữa bao la yên tĩnh. Sự liều lĩnh là khi chung quanh thật sự mênh mông, thấp thoáng là các cô chú đang tưới rau trồng, thỉnh thoảng là tiếng chó sủa từng đoạn...Tôi khóa cổ xe, khóa lại, hai chị em leo ra đường tàu. Chụp hết góc này đến góc kia xung quanh thì hai đứa nói với nhau:
"Có cửa lên không ta?"

"Mò xem!"
...
"Ê! Được nè"
"Lên!"
"Mà sợ vô cái cửa khóa trái quá à, để kiếm đồ chặn cửa lại"
"Tàu mà chạy là tui cười quài nha bà!"
"Kệ!"
Hai đứa loay hoay chụp, tôi cứ thấp thỏm ngó chừng xung quanh. Rủi có gì là hai đứa được du lịch xa một chuyến. Vậy mà còn giỡn với nhau được là tàu mà chạy nghĩ đến cảnh đứa trên tàu la làng còn đứa dưới xách xe rượt theo mà cười mệt mỏi. Nhưng may nhất vẫn là lúc quay ra thì cái xe máy còn nguyên chứ bằng không thì toi mất.
Đúng là hơi tốn công và quá gan, quá liều nhưng bù lại thì được vài thành quả thú vị mà tôi gọi là "những tấm ảnh thấp thỏm":
Cuộc đời cũng như vậy đó, ai cũng có cho mình một giới hạn an toàn hay ổn định, ta luôn quanh quẫn trong đó để gào thét, đòi hỏi sự mới mẻ trong bản thân để có thêm động lực trong khi chỉ cần bước ra một bước là đã có hàng tá thứ chờ ta khám phá. Về câu chuyện của tôi, hành động tôi khóa cổ xe và để chơ vơ đó là một sự liều lĩnh đến mức ngu ngốc vì đó là phương tiện duy nhất, là thứ có giá trị nhất đối với tôi ở thời điểm hiện tại. Nhưng giờ nghĩ lại nếu không làm thế thì chắc gì mình đã có những trải nghiệm thú vị trong khoang tàu vì dẫu sao đó cũng là lần đầu tiên tôi được đứng ở trong một khoang tàu còn mới mẻ, còn hoạt động. Mà nè, đừng có mà nghe vậy xong ra bắt chước rồi mất xe là đừng nói tui xúi bậy nha, khổ lắm đó...Đùa thôi, chứ cũng hên xui (tôi đang tự cười vô mặt mình và tự nghĩ rằng "Này mày hên mày không bị sao chứ mày có chuyện gì thì mày dám lên đây ngồi nói mấy chuyện này không")
Chốt lại thì thật ra tôi chỉ muốn nói rằng, hãy thử đi. Trên cõi đời này tạo hóa không cho ai là vô dụng bất tài, chỉ là bạn chưa thử bước ra vòng an toàn, tìm lấy cho mình một niềm say mê tận lực thôi.
Hãy cứ liều lĩnh, cơ hội là do ta tạo ra.
You can do it!
-GÁC-
Comments