NO.05_TẠI SAO LẠI LÀ ẢNH FILM?
- GÁC

- Nov 15, 2019
- 4 min read
Toàn bộ hình ảnh trên web này đều là ảnh do chính tôi chụp bằng máy ảnh film. Vậy tại sao lại là máy ảnh film?
Vào một ngày hè năm ngoái, tôi có ghé rạp xem bộ phim "Nhắm mắt thấy mùa hè" và tính tới hiện tại thì tôi xem lại bộ phim ấy bốn lần. Xuyên suốt bộ phim là một câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng đến từ hai nhân vật chính được lồng ghép qua góc nhìn của máy ảnh phim. Bộ phim kể về một cô gái Việt trong hành trình tìm lại người cha đam mê chụp ảnh tại Nhật Bản, để rồi cô gái ấy phải lòng một chàng trai người Nhật là học trò của ba cô ấy và mọi sự thật dần hé lộ.
Sau khi xem bộ phim đầy xúc cảm ấy, thứ đọng lại trong tôi không chỉ là sự nghẹn ngào từ mối tình đó mà còn là hình ảnh chiếc máy ảnh film và những bức ảnh. Thế là trong vòng một tuần sau đó tôi tìm tòi, học hỏi qua mạng về các thao tác nhiếp ảnh film và đầu tư một con máy.
Chắc mọi người có thể hiểu cảm giác sợ bị lừa, bị dụ khi mua hàng qua mạng đúng không...ừ, lúc tôi mua máy film cũng vậy đó, cảm giác đó còn tăng lên gấp nhiều lần khi máy ảnh film là một món đồ cũ kỹ, đã qua sử dụng mà tôi mua được từ một anh chàng sinh viên.

May thay, lần đó anh chàng bán máy là một người có tâm và câu nói khiến tôi nhớ mãi "Anh lên Sài Gòn học, nhưng thiếu quá nên nay anh bán đam mê cho em đó, chăm sóc tốt cho nó nha!". Ôi trời! anh ta còn chỉ tôi cách sử dụng máy và chụp những bức ảnh đầu tiên. Đó là câu chuyện tôi đến với chiếc Canon AE-1.
Tháng ngày sau đó là những chuỗi ngày tôi đắm chìm vào những lăng kính hoài cổ và những tấm nhựa nâu. Nét ảnh film luôn nhuốm màu thời gian, nét cổ kính mà một con người mê style vintage như tôi không thể nào mà không mê. Chụp ảnh film giúp tôi trân trọng từng khung hình, chi tiết từng thông số trước khi bấm máy và mỗi tấm ảnh khi được tráng và scan xong thì thật sung sướng, nhìn lại thành quả của mình.
Cảm giác thú vị nhất mà tôi cảm nhận được khi chơi máy ảnh film đó là quá trình chờ đợi ảnh về. Một cuộn film trung bình chụp được 36 kiểu ảnh, bấm máy không cẩn thận là không cứu vớt được gì, có lần tôi làm hư cả cuồn film. Mỗi khi chụp, có thể mất đến một tuần để chụp hết 36 kiểu ảnh đó, đủ hiểu là tôi kỹ đến mức nào rồi đó. Sau khi chụp thì đem ra tiệm tráng và scan để ra thành phẩm. Cái cảm giác ngồi chờ đợi tiệm chuyển ảnh qua quả thật rất thú vị, hồi hộp, lo lắng, mất ngủ, không biết rằng ảnh sẽ thế nào và thường thì 36 kiểu ảnh thì chỉ cần hai, ba tấm ảnh đẹp là đủ làm tôi vui sướng rồi.

Có một kỷ niệm về chuyến đi Côn Đảo năm ngoái, đó là lần đầu tiên tôi đem chiếc máy đi xa để chụp ảnh. Chuyến đi lần đó có ba người là tôi, ông tôi và cậu tôi nhưng khổ nổi có một sự thật thế này. Ông tôi là một phượt thủ, đi Côn Đảo lầ này chủ yếu là để săn ảnh và đồ nghề rất dữ dội, máy ảnh, lens, chân máy,... đủ kiểu, một người lớn tuổi hiện đại. Trong khi tôi_ một thằng vừa đậu đại học, trẻ khỏe, hiện đại thì tỉ mẩn với chiếc máy ảnh film cũ xì. Ông tôi là một điển hình của việc bất chấp tuổi tác mà đam mê, bạn cũng làm được nên hãy cứ thử đi.
Trên đây là những kỷ niệm về việc tôi tìm ra đam mê của mình, không quá hoành tráng đúng không, bạn hãy cứ đổi mới bản thân, cứ thử đi đừng sợ. Để tôi hỏi bạn câu này "Lần cuối cùng bạn làm một việc gì đó lần đầu tiên là khi nào?"_Trích "Đời ngắn đừng ngủ dài"_Robin Sharma, hãy luôn tự hỏi mình câu hỏi này để bạn có thêm động lực để dấn thân, cố lên, tôi làm được và bạn cũng vậy.
Hôm nay với vốn kinh nghiệm nhất định về việc chơi máy ảnh film và vốn hình ảnh kha khá, tôi đang dần thực hiện những dự định, mong bạn sẽ luôn ủng hộ. Bạn có muốn là một phần của những dự định ấy, hay bạn muốn có một kiểu ảnh do tôi chụp hoặc bạn muốn tìm hiểu về máy ảnh film. Đơn giản mà, liên hệ tôi đi.

Chúc bạn cuối tuần hạnh phúc
Xin cảm ơn
-GÁC-
_.png)



Comments